Thứ Tư, 8 tháng 4, 2009

[Long Fic] After the rain 15

After the rain (tt)
~o0o~


Nhìn từ máy bay xuống, có thể thấy màu xanh bao phủ khắp mọi nơi. Có lẽ mãy bay đang bay qua biển.



Giờ này có lẽ anh đang sốt ruột lắm…


Có lẽ háo hức nữa…



Hôm nay là liên hoan phim mà, anh lại là người được đề cử nữa chứ.



Cười. Chắc anh đang chọn trang phục. Màu đen rất hợp với anh đấy. Nhưng dạo này hình như anh gầy đi đấy…nên mập lên một chút mặc đồ đen mới đẹp. Mà lần này anh sẽ thắt nơ phải không nhỉ? Uhm…chắc là sẽ thắt nơ.



Cậu thật muôn nhìn thấy anh khi trao giải quá. Khi máy bay xuống sân bay thì buổi lễ chắc mới được bắt đầu. Cậu đã hẹn Dana đón cậu…Cô nói sẽ dẫn cậu đến buổi liên hoan phim. Phải rồi, đến để thấy giây phút hạnh phúc nhất của một diễn viên.Anh xứng đáng, cậu biết anh xứng đáng mà. Những sự hy sinh của anh … và của cậu cuối cùng đã được đền đáp.



Yunho ah! Nhớ anh quá…



Anh có còn nhớ cái hẹn với em không?









“ Quý khách dùng gì ạ?”


“ Café đen…ah không, café sữa. Cảm ơn cô”



Cậu mỉm cười với người tiếp viên và đón tách café từ tay cô. Cảm nhận những giọt café ngọt ngào chảy xuống cổ, không quá đắng, cũng không quá ngọt. Anh vẫn thường cảm thấy như thế phải không nhỉ? Thứ thức uống này…





Màu xanh vẫn trải hết tầm mắt…



Xanh thăm thẳm…



Như màu của biển ngày anh và cậu nói lời tạm biệt…



Nhớ quay quắt ngày hôm ấy…



Đã hai năm rồi…Yunho ah! Anh có nhớ em nhiều không?





~o0o~







Xuống đến sân bay đã 7g tối. Cảm giác chênh lệch múi giờ khiếng Jaejoong chuếnh choáng. Cả chuyến đi chỉ mang theo một túi xách với vài bộ quần áo bên trong nên có thể nhanh chóng bước ra ngoài. Cậu cảm thấy hơi chóng mặt, những gương mặt hiện ra mờ mờ ảo ảo. Nhưng chẳng phải là đất nước của cậu sao? Những con người với khuôn mặt trắng, đôi mắt một mí đặc trưng…A…cậu đã về rồi, về thật rồi.




Một bàn tay ấm sực nắm lấy bàn tay cậu. Chòang tỉnh. Là Dana.



“Đã lâu không gặp . Cô khỏe không , Dana?”



Dana vừa cầm tay cậu kéo đi phăm phăm về phía trước, không một lần nhìn lại. Cậu cũng im lặng bước theo khi thấy câu hỏi không có một lời hồi đáp.



Đến khi yên vị trong xe, Dana mới từ từ xoay lại nhìn cậu. Ánh lên trong ánh mắt cô là rất nhiều cảm xúc trộn lẫn rất khó phân biệt.


Oán trách…


Thương hại…


Mừng rỡ…



Có một chút gì đó lo sợ nữa…




Cậu khẽ mỉm cười …Nhìn thấy nụ cười ấy, Dana có vẻ tức giận lắm. Cô quay mặt đi, chỉ khẽ nói “ Thắt giây an toàn vào, Jaejoong shii”




Năm phút trôi qua mà dường như Dana vẫn không muốn nói chuyện. Cảnh vật thân quen chạy qua mắt cậu khiến trong phút chốc quên mất cả người ngồi cạnh. Chỉ đến khi bên cạnh phát ra tiếng thở dài thì cậu mới quay lại.



“ Dana ah, thật xin lỗi đã làm phiền cô như thế này…Chỉ là tôi thật sự không biết có thể nhờ ai khác ngoài cô. Thành thật xin lỗi”



Dana không một lần quay qua nhìn cậu. Khi mọi hy vọng được nghe câu trả lời đã mất, Dana bỗng lên tiếng.



“ Tại sao anh lại bỏ đi? Tại sao không ở lại với anh ấy?”



Cậu lặng người.



“ Tôi đã hy vọng khi tôi báo cho anh ấy rằng anh sẽ đi. Anh ấy có thể giữ anh ở lại…Nhưng hình như chỉ tình yêu là chưa đủ”



“ Dana ah…”




“ Tôi đã từ bỏ tình yêu với anh ấy, từ bỏ đấy. Tôi đã nói, “yunho ah, anh nhất định phải hạnh phúc”, lúc ấy, tôi tin rằng anh sẽ đem lại hạnh phúc cho anh ấy. Nhưng hình như tôi lầm rồi. Anh đã rời bỏ anh ấy, khiến nụ cười của anh ấy đã không còn ánh sang nữa rồi…Sao ngày ấy tôi lại giao anh ấy cho anh chứ???”



“ Dana ah, tôi xin lỗi”



“ Là tôi ngốc nghếch tin rằng anh sẽ làm cho anh ấy hạnh phúc. Jung Yunho là một tên ngốc. Ngốc nên khi anh đi rồi vẫn ngồi cười khờ…nói rằng nhất định sẽ gặp lại. Nhất định anh sẽ về.”



Nước mắt rơi không ngừng trên khuôn mặt cô. Cậu cảm thấy mọi thứ chung quanh đều bị nước mắt cô làm cho nhòa đi…



“ Cung may anh đã về, không kẻ ngốc đó ngay cả cười một cách gượng gạo cũng không được nữa rồi. Ah…Jaejoong shii, sao tôi lại không thể ghét anh nhỉ? Anh đã làm Yunho của tôi trở nên như thế…”



Cậu cười, vì cô quá tốt bụng thôi.



Rồi cô dừng xe lại, hình như đã đến nơi rồi.



“ Jaejoong shii ah, làm ơn, lần này hãy ở lại luôn được không, đừng đi nữa. Nếu anh lại đi…tôi không biết Yunho sẽ thế nào nữa.”



Cô quay lại nhìn cậu, ánh mắt đầy khẩn nài, không còn một chút sự giận dữ nào cả. Cậu cảm thấy bản thân thật đáng xấu hổ. Cậu yêu anh, cậu ra đi cũng vì yêu anh. Nhưng có lẽ ra đi là sai lầm ,phải không Dana?



“ Tôi không hứa trước được, Dana ah. Tôi không phải là người quyết định…”



“ Người quyết định?”



Cậu nhẹ gật đầu, bước ra khỏi xe. Nhà hát lớn rực rỡ tấp nập người ra vào.



Đèn giăng khắp nơi, cậu đưa tay cho cô vịn lấy, lời nói như gió thoảng qua




“ Người quyết định không phải là tôi, Dana ah. Mà là người ấy”




Dana nhìn cậu một thoáng, rồi không nói gì. Cả hai im lặng bước về phía cổng chính.




Gió mơn mản thổi, hôm nay là một ngày gió mát…




Yunho ah…hôm nay cuối cùng đã đến…




Ngày của chúng ta...



Liệu anh có còn nhớ không







~o0o~






Sóng biển vỗ bờ tạo nên những giai điệu dồn dập không ngừng…nhức nhối. Mặt biển buổi đêm đen thăm thẳm . Mặt trăng lấp ló sau những đám mây, thỉnh thoảng mới chiếu được những ánh sáng lẻ loi , nhàn nhạt xuống trần gian.



Hôm nay gió lớn, từng cơn sóng vội vã xô vào nhau rồi nhanh chóng tràn lên bờ tạo những khoảng bọt trắng xoá. Jaejoong ngồi giữa bái biển hoang vắng , đôi mắt xa xăm dõi ra biển, thả trôi dòng suy nghĩ về một nơi nào vô định.



“ Biển lạnh quá, Yunho ah.”




Cậu khe khẽ thì thầm. Trước khung cảnh rộng lớn của biển, cậu cảm thấy mình thật nhỏ bé, cô độc. Trời một lúc một khuya hơn, lạnh hơn.


Thu mình vào chiếc áo khoách dày, cậu hát nho nhỏ một bài hát mà lâu rồi cậu đã quên cả tựa bài…một bài hát để làm yên lòng người chờ đợi…



Chờ đợi một người…


::: FlashBack :::




Đèn trên sân khấu rất sáng, cậu có thể cảm nhận được sức nóng của chúng khi ngồi ở hàng ghế khán giả. Đưa mắt tìm kiếm anh trong đám đông , nhiều người quá.


Cảm thấy đầu vẫn còn choáng, cậu không tìm kiếm nữa mà ngồi sâu vào ghế và nhìn lên sân khấu. Dana ngồi cạnh, im lặng nhìn cậu.



“ Còn hai hạng mục nữa là đến giải Nam diễn viên chính xuất sắc nhất” Cô thì thầm nho nhỏ. Cậu khẽ gật đầu, ánh mắt mông lung. Không phải là đã chờ đợi 2 năm trời giây phút này sao? Giây phút được trông thấy anh.


Anh sẽ bước lên sân khấu, sẽ tỏa sáng…sẽ được làm chính con người của anh.


Cậu cảm thấy tức ngực quá.


Hai năm trở lại, cậu sắp được chứng kiến vinh quang của anh, giây phút chứng minh anh thuộc về một thế giới khác cậu.



Yunho ah, em khó chịu quá.



Tay nắm chặt lấy thành ghế, cảm thấy cơ bụng co thắt lại. Cậu gồng người chịu cơn đau, anh mắt không rời khỏi sân khấu. Đèn vẫn rất sáng, rất chói, rất nóng.


Không có anh bên cạnh, cậu vẫn phải sống. Nhưng cậu nhận ra động lực để cậu sống suốt hai năm qua chính là giây phút này đây.


Nhưng sao cứ có gì đó không đúng.


“ Dana ah. Tôi phải đi đây”


Dana không hiểu có phải bản thân nghe lầm không.


“ Jaejoong shii! Anh không định chưa gặp Yunho đã âm thầm rời khỏi đây chứ?” Ánh mắt cô đầy lo lắng, tức giận. Cậu mỉm cười “ Không có sự cho phép của cô Dana tôi đâu dám.” Rồi như thấy vẫn chưa làm cô yên lòng, cậu nói “ Tôi và người ấy đã hẹn nhau ở một chỗ khác rồi. Tôi sẽ đợi người ấy ở đó. Nếu tiếp tục ngồi đây, tôi sẽ thấy quyết định của hai năm trước là không sai. Ah…đã hứa là nhất định phải gặp. Tôi sẽ đợi ở nơi cần phải đợi”



“Để tôi đưa anh đi!”



Cậu khé lắc đầu “ Không phiền cô đâu. Tôi sẽ đi Taxi.”Rồi đặt tay lên vai cô , cậu mỉm cười “ Cảm ơn cô rất nhiều, Dana ah. Chúng ta là bạn phải không?”



Nhìn vào đôi mắt buồn buồn của Jaejoong, Dana chực khóc “ Ai làm bạn với anh chứ, đồ ngốc như anh. Đương nhiên là bạn rồi”. Cô nói, vừa cười vừa lau nước mắt.



“ Tôi đi đây”



“ Tạm biệt, Jaejoong shii”



“ Gọi Jae được rồi. Tạm biệt Dana”


“Uhm. Tạm biệt. Jae”





::: EndFlashBack :::



Gió vẫn thổi rất mạnh.


Hình như là thủy triều lên thì phải.


Khi mới đặt chân xuống bãi biển, cậu có cảm giác hồi hộp kì lạ. Thì vẫn là bãi biển ấy thôi…có khác gì đâu.


Cậu cũng biết chắc giờ này anh không thể có mặt ở đây được. Nhưng vẫn hồi hộp.


Lúc ngồi xuống bãi cát, sóng vẫn chưa chạm được đến chân cậu. Nhưng giờ thì đã mấp mé chạm vào rồi. Biển đêm nước lạnh. Cảm giác chân như nhứng vào một chậu nước đá .



Cậu cảm thấy mệt, dần dần chìm vào một giấc ngủ chập chờn.








“ Jaejoong ah! Con ngoan nhé, ba mẹ sẽ chỉ đi một lát thôi. Ở nhà trông Minnie nhé.”


“ Vâng ạ”.





“ Chú hai! Ba mẹ Jae đâu rồi?”


“ Ba mẹ cháu đã đến một nơi rất xa rồi. Giờ chỉ còn lại hai anh em sống với nhau thôi”





“ Jae hyung, ba mẹ đâu?”


“ Ba mẹ lên thiên đàng rồi, Minnie ngoan, rồi sẽ có ngày được lên thiên đường gặp ba mẹ”


“ Uhm,Minnie sẽ ngoan mà. Jae hyung cũng sẽ lên thiên đường nữa”






Mưa…



Lạnh…




“ Con với Changmin sẽ chuyển về nhà của ba mẹ ạ.”


“ Hai đứa sống một mình có sao không?”


“ Tụi con lớn rồi mà chú hai, tụi con tự lo được ạ. Không thể làm phiền chú mãi được.”





“ Min ah, giờ chỉ còn hai anh em mình dựa vào nhau mà sống thôi.”


“ Vâng. Chúng ta sẽ ổn thôi , hyung ah”






“ Siwon ah! Tôi thích cậu”


“ Jaejoong…thích tôi.?”


“ Uhm, thích. Cậu đồng ý làm bạn tôi chứ?”


“ Uhm”





Tuyết…


Lạnh…



“ Jaejoong ah, tôi xin lỗi, tôi không thể”


“ Sao thế”


“ Mai tôi đi Mĩ. Xin lỗi Jaejoong”


“ …”


“ Jaejoong ah!”


“ Lên đường bình an nhé, Siwon”





“ Cậu Kim Jaejoong, chào mừng đến với tòa soạn của chúng tôi”


“ Vâng, cảm ơn tổng biên tập”






“ Jae ah, chị mệt quá. Chồng chị là một tên đểu”


“ Chị Lee!”


“ Chắc chị xin nghỉ ốm một tháng…em làm thế chị mảng tin giải trí nhé”


“ Em không chắc làm được đâu…”


“ Em làm được mà. Giúp chị nhé!”






“ Jaejoong! Cậu nhận viết bài thay cô Lee phải không?”


“ Dạ…vâng ạ.”


“ Mai có buổi họp báo của Jung Yunho . Cậu đến lấy ảnh và viết bài phỏng vấn nhé”


“ Dạ . Vâng ạ”




















Ấm quá. Cậu choàng tỉnh.


Hình như là đã ngủ quên trên bãi biển này.


Giấc mơ trải dài như một thước phim tua nhanh những tháng ngày của quá khứ. Nỗi đau khi mất cha mẹ, nỗi cô đơn của hai đứa trẻ mồ côi, nỗi buồn của tình cảm không được đáp lại…


Và sự ấm áp khi gặp được tình yêu của cuộc đời.



Cảm giác thứ gì đó trĩu nặng trên vai. Cậu khẽ xoay người lại.




Là anh. Anh đang ngồi cạnh cậu, đầu khẽ dựa lên vai cậu.



Chiếc áo khoác ngoài của anh cũng đã dùng để choàng qua người cậu rồi.



Tay cậu run run chạm nhẹ vào khuôn mặt anh. Chỉ sợ đây cũng chỉ là mộng. Ấm. Là thực phải không?



Anh dường như cũng tỉnh lại. Nhìn cậu và mỉm cười. Đưa tay chạm vào khuôn mặt lạnh ngắt của cậu, anh khẽ nhíu mày.


“ Mặt em lạnh quá. Jae ah!” Anh lấy tay ôm trọn khuôn mặt của cậu, khẽ mỉm cười. “Ấm chứ?”


Từ đầu đến cuối , cậu không nói tiếng nào, chỉ chăm chăm chìn vào mặt anh đầy kinh ngạc. Cuối cùng mới đưa tay chạm vào tay anh, môi khẽ mấp máy “ Yunho ah! Là anh thật phải không?”



Dường như không kiềm chế được nữa, anh áp môi mình vào môi cậu , lấp đầy nỗi nhớ mong. Nụ hôn tiếp nối nụ hôn, anh thì thầm trong hơi thở “ Nhớ quá. Jae ah. Là anh đây”




Cậu bắt đầu khóc, nước mắt thi nhau chảy xuống. Nhưng khóc không thành tiếng, bởi anh vẫn đang hôn cậu say đắm.



Lau nước mắt trên khuôn mặt cậu, anh khẽ hỏi “ Sao không chờ anh mà lại bỏ ra đây?”



Cậu dụi đầu vào lòng anh, tìm lại hơi ấm mà hai năm qua không lúc nào cậu không nhớ đến . Anh ôm cậu chặt hơn, như chỉ sợ nhỡ lỏng tay ôm, cậu sẽ lại biến mất. “ Thì hẹn nhau ở đây mà”


“ Nhưng ngoài này lạnh lắm. Mặt em , tay em đã lạnh thế này rồi…”


Cậu im lặng không nói gì, chỉ rúc sâu hơn vào lòng anh. Anh cũng không nói thêm lời nào nữa. Đối với anh bây giờ, chỉ cần được ôm cậu vào lòng, cảm nhận cậu thật gần là đủ rồi.



“ Sao không gọi em dậy?”


“ Thấy em ngủ ngon không nỡ kêu. Chắc em đi đường mệt lắm phải không?”


“ Uhm” Cậu lại dựa người vào anh, cảm giác được che trở. Khoảng thời gian hai năm dường như không còn nữa. Chỉ còn lại thứ tình cảm ấm ấp, đơn giản bao trùm lấy hai người.



“Em vừa có một giấc mơ dài…mơ những chuyện từ khi em còn bé”



“ Thế có mơ thấy anh không?”


“ Không”



Cậu mỉm cười tinh nghịch. “Anh là thực rồi, còn mơ làm gì nữa.” Đối với cậu, giấc mơ ấy làm cho cậu nhận ra cậu cần hơi ấm của anh lắm, cần cả tình yêu của anh dành cho cậu nữa. Cậu sợ sự lạnh lẽo trong tâm hồn, sợ cả cái lạnh của không gian xung quanh.



“ Yunho ah! Còn yêu em không?” Bất giác bật ra câu hỏi không suy nghĩ, cậu thấy mình thật ngốc.



Anh dường như cũng ngỡ ngàng trước câu hỏi của cậu.



“Lúc nào cũng yêu em hết” Anh xiết chặt vòng tay, một nụ hôn lại đến.


Ấm áp …




… và đầy sức sống.


















~o0o~

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét