Thứ Bảy, 25 tháng 4, 2009

[Long fic]Timeless 6


T.i.m.e.l.e.s.s (tt)









Chap 6: Nhà trọ




Xuống ga tàu, tôi và anh gọi một chiếc taxi rồi đem đồ đạc chất vào cốp xe. Cũng chẳng có gì nhiều, cả tôi và anh đều chỉ mang mỗi người một cái vali.



Xe chạy nhanh qua những con đường nhỏ, một bên là dốc vui cheo leo, một bên lại là sườn đèo, xa xa còn có thể thấy màu xanh nhàn nhạt của biển sớm. Những rặng phi lao nghiêng mình theo làn gió biển mang theo vị mặn nồng. Đúng là đã lâu lắm rồi tôi không đi chơi biển, tự nhiên gặp lại mới thấy nhớ nhung như nhớ một thời đã xa lắm rồi.



Anh ngồi bên cạnh im lặng không nói gì chỉ chăm chú nhìn vào cửa xe phía bên kia dù bên đó chỉ toàn vách núi. Tôi giật mình nhận ra mắt anh đã có nếp nhăn rồi. Mới hai năm thôi mà…


Đường đến nhà trọ có vẻ còn khá xa, người tài xế taxi vừa lái xe vừa vui vẻ kể với chúng tôi về danh lam thắng cảnh của vùng này. Tôi vừa nghe vừa hỏi chuyện nhưng tâm trí một phần vẫn chú ý đến anh. Anh ngồi tách ra khỏi tôi về phía bên kia cửa xe, cũng chẳng xa cách gì nhiều mà tôi thấy giữa chúng tôi như một vực sâu hun hút không đáy, chẳng có gì có thể lấp đầy được.


Mãi rồi cũng tới. Người tài xế vui vẻ chúc chúng tôi đi nghỉ vui vẻ, còn đưa danh thiếp nói nếu muốn đi đâu cứ gọi, sẽ lấy giá ưu đãi. Sau khi gửi tiền cho người tài xế, tôi lững thứng xách cái vali về phía nhà trọ, anh im lặng đi phía sau tôi, vẫn giữ một khoảng cách.


Gió sớm thổi khiến con người có cảm giác thư thái. Tôi hít một hơi rồi quay lại đằng sau nói với anh “Nhanh lên Yunho ah!”.


Anh dường như có chút giật mình, rồi lật đật đi lên gần tôi hơn, ánh mắt đầy bối rối. Tôi không nói gì nữa, chỉ tiếp tục bước, cảm thấy tim đập nhanh hơn bình thường. Tôi phải chăng lại đang mạo hiểm với trái tim một lần nữa?



Tôi hai năm trước đã ra đi mà không níu kéo, bởi tôi tin chắc anh không phải thuộc về tôi.


Bây giờ, tôi chỉ muốn một chút an nhàn bên cạnh anh thôi, thuộc về hay không thuộc về cũng không quan trọng nữa rồi.


Người chủ nhà vui vẻ dẫn chúng tôi đến phòng và giao tận tay chìa khoá phòng. Ông nói có hai chìa khoá phòng để tiện nhỡ lạc mất một chìa thì vẫn còn chìa kia rồi hỏi tôi có muốn giữ luôn hai cái hay để ông giữ một cái. Nghĩ ngợi một hồi, tôi nói thôi để tôi giữ luôn hai cái, rồi đưa một cái cho anh. Sau khi dặn dò một vài thứ, người chủ rời đi, để chúng tôi cùng đồ đạc trước cửa một căn phòng nhỏ sơn trắng.


Bên trong đồ đạc khá đơn giản, do không lường trước được sẽ trở thành hai người nên tôi chỉ đặt phòng đơn, rốt cuộc cũng chỉ có một tấm trải , một chăn, một gối. Tôi bối rối một chút rồi quyết định lát nữa sẽ nhờ chủ nhà đưa thêm một bộ chăn màn nữa. Ngoài ra thì phòng còn một cái TV nhỏ, một cái bàn cũng nhỏ bằng gỗ màu trắng được đóng khá đơn sơ nhưng dễ nhìn. Mọi thứ trong căn phòng này đều có vẻ nhẹ nhàng và ấm cúng.


Một lúc sau chúng tôi cũng sắp xong đồ đạc vào cái tủ ở góc phòng. Tôi tự nhiên muốn đi dạo một lát , rồi lại băn khoăn không biết có nên rủ anh đi cùng không. Nghĩ ngợi một hồi, tôi quay qua định gọi anh thì thấy anh đã nằm ngủ ngay trên sàn nhà. Có lẽ chuyến đi dài cộng với việc không ngủ khiến anh trở nên mệt mỏi như thế. Tôi thở dài, lôi đống chăn màn trải ra rồi đầy anh nằm lên đó.


Tôi vẫn còn nhớ rõ anh rất dễ ngủ, hễ ngủ thì chẳng biết trời chăng gì. Không như tôi, luôn giật mình tỉnh dậy lúc nửa đêm vì những giấc mơ không đâu, tôi rất khó ngủ. Hồi đó, khi còn ở cùng nhau, mỗi lần tôi giật mình tỉnh dậy đều thấy mình đang nằm trong vòng tay anh. Lúc đó đã tự cười mình ngốc nghếch đã mơ những giấc mơ kì lạ về việc anh rời bỏ tôi. Nhưng hình như cũng không hẳn là những giấc mơ ngốc nghếch thì phải.



Sắp xếp xong chỗ ngủ cho anh, tôi bước ra khỏi phòng rồi khoá cửa lại, mang theo chìa khoá của mình. Chìa khoá còn lại anh vẫn đang cầm.



Hỏi đường ra bờ biển xong , tôi cảm ơn chủ nhà rồi lặng lẽ bước đi. Cảm nhận từng cơn gió thốc vào mặt khiến tôi tỉnh táo lại và nhận ra bản thân đang nhen nhúm một niềm vui không tên.



Niềm vui ấy…có đúng không?





T.B.C

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét