Thứ Tư, 8 tháng 4, 2009

[Long Fic] After the rain 14

After the rain (tt)
~o0o~







“ Người đó giờ đã rất nối tiếng ở Hàn Quốc và một số nước châu Á rồi…”



“ Vâng…”


Jaejoong nhẹ mỉm cười, nhận lấy ly trà từ tay chị Lee.



Hôm nay cậu đã đi một quãng đường dài đến nhà chị Lee ở bang bên cạnh.


“ Sao? Đi tàu có mệt không?”



“ Không, thực ra thì em thấy cũng thú vị. Nếu cứ đi máy bay mãi thì có lẽ không nhìn được những cảnh vật một cách rõ rang như thế”



“ Uhm, nếu đến những nơi gần thì tàu lửa rất tốt, nhưng máy bay thì thuận tiện hơn.”



Chị Lee gật đầu, rồi ngồi xuống bên cạnh cậu và nhìn vào màn hình vi tính. Trên màn hình hiện lên hình ảnh Yunho đang mỉm cười, trên tay cầm một giải thưởng về điện ảnh nổi tiếng.




Khoảng cách xa như thế, vậy mà chỉ cần một cái click chuột là có thể nhìn thấy anh, có thể biết anh đang làm gì, có khỏe không, có lẽ cậu cũng may mắn khi anh là một người nổi tiếng…



Thừ người trước máy tính, Jaejoong nhớ lại khoảng thời gian ngồi trên tàu để đến đây. Đoàn tàu chạy không quá nhanh, khung cảnh cứ thoáng qua trong tầm mắt. Đôi khi đi qua một vùng đất hoang vắng , những cây xương rồng đứng trơ trọi giữa cát, đá và sỏi, cậu lại muốn nhảy xuống để đến gần hơn khung cảnh cô độc ấy. Nước Mĩ này thật rộng lớn, vậy mà cậu vẫn có thể gặp được người quen thế này chẳng phải cũng là rất may mắn sao?



“ Sao bông nhiên lại qua đây hả Jae? Ở bên đó không tốt sao?” Chị Lee cất tiếng hỏi sau một hồi nhìn tấm ảnh Jung Yunho trên màn hình vi tính. Chị đã rất ngạc nhiên khi Jaejoong đã gọi điện cho chị khoảng hai tuần trước. Chị còn nhớ lúc ấy trời rất nắng, trong thoáng chốc, chị đã nghĩ do quá nóng mà gây ra ảo giác chứ sao Jaejoong lại đang ở đây và gọi cho chị được chứ.



“ Không, ở bên đó rất tốt” Cậu cười hiền lành “ nhưng biết đâu bên này lại tốt hơn thì sao ạ? Chỉ là đi tìm thêm cơ hội cho mình thôi mà chị”. Cậu chẳng biết nói gì với chị Lee nữa, chẳng lẽ nói rằng vì lo cho tương lai kẻ đang tươi cười trên màn hình máy tính nhà chị, nên em đã sang đây, chạy trốn cả tình yêu của chính bản thân mình, gián tiếp biến bản thân trở nên thảm hại…



Chị Lee im lặng, không phải chị không nhận ra Jaejoong đã không còn giống như lúc trước, tuy cô độc nhưng đôi khi vẫn ánh lên sự mạnh mẽ tiềm ẩn. Cậu trở nên mờ nhạt hơn , đôi mắt của Jaejoong giờ rất tối. Chị tự hỏi ánh sáng đã từng le lói trong mắt cậu dường như đã tắt ngấm rồi.



“ Chị Lee, cuộc sống của chị tốt chứ?” Jaejoong cất tiếng hỏi, mắt hướng về phía chị Lee.



“ Uhm, tốt. Từ khi qua đây, chị làm phóng viên tự do cho một tờ báo. Làm bên này cũng kèn cựa nhau lắm, nhưng nói chung phải biết cách làm là được. Euni cũng lớn rồi, chị cho nó học một trường gần nhà.” Chị cười, nụ cười nhẹ nhàng.



“ Uhm…chị có định…ờ…lập gia đình lần nữa không?” Jaejoong hỏi , đưa ly trà lên môi “ dù sao chỉ có hai mẹ con sống với nhau cũng rất cô đơn mà”



Mặt chị Lee thoáng đỏ lên “ Không đến nỗi cô đơn mà, còn nhà ba mẹ chị cũng ở gần đây mà…Nhưng, đúng là có một người rất tốt. Anh ấy là đồng nghiệp cùng tòa soạn với chị. Vốn đã quen nhau khi còn ở Hàn, giờ qua bên này, nhờ anh ấy mới có được công việc đó.” Chị nói, mắt nhìn mông lung “ Thật sự lúc đầu là hàm ơn thôi, nhưng anh ấy rất tốt, cũng rất quý Euni…”



“ Anh ta không có gia đình hả chị?”



“ Không, vợ anh ấy mất vì ung thư, mà hai người lại chưa có con.” Chị nói, mặt thoáng buồn “ Cô ấy cũng là bạn của chị. Giờ chị cũng cần một người đàn ông để làm chỗ dựa cho hai mẹ con nữa. Nhưng vẫn băn khoăn nhiều lắm…chị sợ mọi người trong gia đình không chấp nhận…chị cũng sợ mình lại làm sai một lần nữa…” Bờ vai chị thoáng rung lên.



Jaejoong rời khỏi ghế và quỳ xuống trước mặt chi Lee. Khẽ nắm lây hai bàn tay chị, cậu nói, ánh mắt nhìn chị buồn buồn “ Chị Lee ah, chị đang sắp có được hạnh phúc, đừng để nó tuột khỏi tay của chị…Chị phải quyết định thật đúng đắn. Chị đã chịu nhiều đau khổ rồi, đừng để người khác ảnh hưởng đến quyết định của chị. Chỉ cần chị và Euni được hạnh phúc là được rồi. Em tin hai người nhất định sẽ có được hạnh phúc mà. Chỉ cần chị tin vào trái tim của chị là được”



“ Cảm ơn em…” Chị Lee mỉm cười, khuôn mặt giãn ra một chút. Bỗng có tiếng gọi



“ Mời cô Lee ra nhận hoa và bưu thiếp”



Khi chị quay trở vào là một bó hoa hồng và một tấm bưu thiếp nhỏ màu đỏ. Dù không biết trong thiệp ghi gì, nhưng Jaejoong có thể nhận thấy niềm hạnh phúc ánh lên trong mắt chị và cậu tin chị đã có quyết định của riêng mình.






~o0o~








Hạ qua…





…Thu tới…





Đã hơn một năm kể từ khi cậu rời khỏi anh , rời khỏi đất nước gắ liền anh với cậu trên cùng một dải đất, một bầu trời.




Cậu ra đi để lại cho anh một khoảng trống trong tâm hồn, khoảng trống ấy chính là sự bình yên mà giờ đây đã không còn nữa. Anh dạo này thường mất ngủ, mỗi giấc mơ đến đều mang lại cảm giác rất mệt mỏi khi tính dậy. Anh thường không nhớ về những giấc mơ ấy, chỉ là một khoảng đen mờ ảo như bao trùm lại, khiến anh trở nên vô cùng hoảng sợ.




Cảm giác bây giờ cũng giống khoảng thời gian sau khi cha mẹ qua đời, anh gần như đã trở nên trầm cảm. Bản thân lao vào công việc để quên đi những giây phút cô đơn trong đêm tối, nhận ra mình quá nhỏ bé trong cái thế giới rộng lớn và tàn nhẫn này.



Mỗi ngày , trước ống kính, anh luôn phải tỏ ra thật tự nhiên, vui vẻ. Đôi khi cơ mặt đã cứng đơ vì phải cười quá nhiều, annhcũng không thể ngừng cười được. Đó chẳng phải là công việc của anh sao? Diễn ở mọi nơi…mọi lúc…với mọi người.




Chỉ trước một vài người, anh mới có thể là chính mình…Và cậu là một trong số đó. Ở bên cậu, anh có được cảm giác bình yên, cảm giác có người lắng nghem thấu hiểu mình. Cảm giác được yêu thương vô điều kiện…Cảm giác được yêu thương bởi anh chính là anh.



Nhưng…



Cậu đã đi rồi…




Giờ chỉ còn lại Yoochun và Junsu ở lại cạnh anh mà thôi. Nhưng bọn chúng cũng bận bịu với lịch diễn, lịch quảng cáo…và lịch riêng của tụi nó.



Anh giờ thường xuyên phải đối mặt với nỗi cô đơn của bản thân trong khi vẫn đứng giữa chốn đông người. Và một đôi lần, anh còn có cảm giác anh thấy cậu trong những chiều mưa cuối mùa, khi đang đi bộ trên đường về nhà. Hình ảnh cậu hiện ra dưới mái hiên, mái tóc đen ướt ôm lấy khuôn mặt xinh đẹp, hai cánh tay ôm lấy cơ thể đang lạnh run lên. Anh muốn chạy đến ôm lấy cậu, nhưng khi anh tiến đến, hình bong ấy lại tan biến. Và anh hiểu tất cả chỉ là ảo tưởng của anh mà thôi.





Nhưng thời hạn 2 năm sắp đến rồi…




Và anh tin rằng anh sắp được gặp lại cậu…




Và lần này, anh sẽ không để cậu rời xa anh nữa….




“Jaejoong ah! Em sẽ chờ anh, phải không?”





~o0o~“ Min ah! Em đang làm gì thế?”
“ Em đang tắm, hyung đợi một chút , em xuống liền đây”
Tiếng Changmin vọng xuống trả lời vang khắp căn nhà. Jaejoong khẽ thở dài. Hôm nay cậu quyết định nói chuyện với Changmin. Changmin từ nhỏ đã sống với Jaejoong, có những chuyện người ngoài không biết, nhưng Changmin thì cậu không bao giờ dấu.
Từ phổ thông, khi nhận ra bản thân không giống người bình thường, Changmin đã là nơi tâm sự duy nhất của cậu. Changmin là nơi duy nhất chỉ lắng nghe mà không phán xét cậu, là nơi duy nhất cậu biết sẽ luôn đón nhận cậu dù chuyện gì xảy ra.Nếu cậu không bắt đầu trước, thằng nhóc sẽ không bao giờ tò mò hỏi. Nhưng Jaejoong biết nếu đã nói với nó, thì sẽ phải nói rõ ràng , cậu cũng không muốn làm Changmin lo lắng cho mình.
“ Hyung ah, có chuyện gì thế?”
Changmin vừa bước xuống cầu thang vừa hỏi, mái tóc còn ướt khiến nước văng xuống sàn nhà.
“ Hyung nói em phải lau tóc sau khi gội đầu mà, hyung không muốn chăm sóc bệnh nhân cảm khó tính đâu .”
Jaejoong cằn nhằn khi lấy khăn lau đầu cho Changmin.
“ Tại em sợ hyung đợi nên xuống nhanh một chút thôi”
Changmin cười, ngồi xuống chiếc ghê salon để Jaejoong đứng phía sau lau đầu cho. Mái tóc của Changmin càng lúc càng rối lên mà Jaejoong vẫn chưa mở lời. Cậu im lặng, cố gắng tìm cách để bắt đầu câu chuyện.
“ Hyung, tóc em sẽ rụng hết mất! Em không muốn hói sớm thế đâu!”
Changmin lên tiếng phá vỡ bầu không khí im lặng.
“ Hyung xin lỗi”
Jaejoong cười.Changmin với lấy cái khăn từ tay Jaejoong ném qua một bên, rồi kéo hyung của mình ngồi xuống ghê trước mặt
“ Hyung, có chuyện gì khó nói vậy sao?”
“ Min ah! Hyung trước giờ không giấu em chuyện gì…chỉ là lần này, hyung nói với em trễ một chút thôi. Em sẽ không giận hyung đâu phải không?”
“ Chuyện khiến hyung vòng vo thế này, chắc chắn là chuyện quan trọng. Vậy tức là hyung giấu em chuyện quan trọng. Ai da, em không hứa trước cái gì đâu”
“ Min ah!”
Jaejoong lại dùng cái giọng mè nheo không có một chút nào tư cách “hyung” đễ năn nỉ Changmin. Nhìn khuôn mặt tội nghiệp ấy, Changmin tức tối nói
“ Hyung thừa biết em có giận được hyung quá 5’ đâu. Hyung cần gì chưng cái bộ mặt phản cảm ấy ra chứ!”
Jaejoong lại mỉm cười, lần này nụ cười của cậu hiền lành và có cái gì đó dịu dàng.
“ Min aah. Hai tuần nữa, hyung sẽ về Hàn một chuyến”
Jaejoong khẽ nói, ánh mắt quan sát phản ứng của Changmin. Cậu chờ đợi Changmin sẽ hỏi đại loại như
"Tại sao thế?"
Sau một khoảng im lặng, cuối cùng Changmin cũng lên tiếng. Tuy cũng là câu hỏi, nhưng câu hỏi này khiến Jaejoong không khỏi giật mình.
“Để gặp người cần gặp hả hyung?”
Changmin mỉm cười khi thấy sự ngạc nhiên xen lẫn bối rối ánh lên trong mắt Jaejoong.
“ Em là em của hyung mà. Em không biết rõ người ấy là ai, nhưng em biết hyung đã không còn một mình nữa. Khi hyung đồng ý qua đây với em, em đã rất ngạc nhiên. Thật ra, em đã chuẩn bị tinh thần nghe hyung từ chối rồi.Khi hyung qua đây với em, em cứ nghĩ mọi chuyện đã qua giống như Siwon hyung ấy. Nhưng có vẻ không phải thế, bởi hyung cứ luôn buồn . Lần này hyung đã có quyết định, em sẽ không ngăn cản hyung đâu. Chỉ cần hyung hạnh phúc là được rồi.”
Jaejoong nhìn cậu em, ánh mắt đầy cảm động “Min aah…!”
“ Em không thích hyung gọi em thế đâu! Hyung không đổi cách gọi, em giận thật đấy” Changmin lập tức trả lời, đi nhanh lên gác.
Vốn là một người tình cảm, nhưng Changmin không dễ dàng biểu hiện ra bên ngoài. Nói ra những lời như thế với hyung của mình, bản thân Changmin vẫn còn cảm thấy xấu hổ.Jaejoong thừ người ra, mỉm cười vu vơ một mình. Changmin đã lớn rồi, thực sự trưởng thành rồi, nhưng đối với cậu, nó vẫn mãi là đứa em trai nhỏ mà cậu yêu thương nhất.
Bỗng có tiếng vọng xuống từ trên gác “ Em đặt vé máy bay cho hyung rồi đấy, chủ nhật tuần sau sẽ bay”

Chủ nhật bay…vậy thứ hai sẽ về đến Hàn
Phải rồi…chính ngày hôm ấy…thứ hai…
Ngày mà hai năm trước…
Cậu từ giã anh ở bờ biển vắng ấy…
Tròn hai năm…
Hai năm chờ đợi…
~o0o~
Yunho đang ngồi trong phòng khách, lật qua lại vài tờ tạp chí. Ánh mắt anh nhìn mông lung vào khoảng không gian trước mắt.
/ I never stay anywhere, I’m the wind in the tree. Would you wait for me…forever…/
“ Vâng, tôi , Jung Yunho nghe”
“ Vâng, chào anh”
“ Vậy sao? Vâng, nhất định rồi. Vâng, thứ hai phải không ạ. Vâng, cảm ơn anh”
Khẽ để điện thoại xuống, Yunho khẽ mỉm cười. Thứ hai chính là ngày mà anh mong chờ đợi nhất suốt hai năm trời. Anh đã đếm từng ngày lịch mong đến ngày đó. Ngày quyết định của cuộc đời anh.

Jaejoong nhất định sẽ đến…Anh biết Jaejoong sẽ đến mà..Anh nhất định sẽ gặp được cậu…Sẽ không để cậu rời xa anh nữa…Thứ hai là ngày anh phải đến nhận giải thưởng “Nam diễn viên chính xuất sắc” ở liên hoan phim Châu Á Thái Bình Dương.Thứ hai...





~o0o~




Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét