Thứ Tư, 8 tháng 4, 2009

[Long Fic] After the rain 16-END

After the rain (tt)
~o0o~



“ Giờ này họ đang làm gì hả Chun?”


“ Anh không biết, nhưng có lẽ cũng giống điều chúng ta làm tối nay”


“ Tối nay ah? Không, cả sáng nay là đủ rồi. Em rất mệt, lễ trao giải kết thúc là em về nhà và ngủ liền đó”


“ Ai da, sao đầu óc em lại chán thế hả nhóc? Em không muốn ăn khuya à?”



Junsu bắt đầu đỏ mặt và không trả lời câu hỏi của Yoochun nữa. Một lát sau, cậu lại nói bằng một giọng nghiêm túc hơn .


“ Yoochun ah, mẹ em mới gọi điện lên. Bà muốn gặp anh đấy”



Yoochun nhìn khuôn mặt của Junsu, ánh đèn phản chiếu lên khuôn mặt không rõ cảm xúc của cậu khiến lòng anh chùng xuống. Anh biết lúc này chính là lúc mà cậu nghĩ ngợi nhiều nhất, lo lắng nhất.




Chuyện của Junsu và Yoochun sớm đã trở thành đề tài nóng bỏng cho cảnh nhà báo trong một thời gian dài. Chuyện phao tin đồn đối với một số ngôi sao là chuyện thường, nhưng sự thân mật của hai người được thể hiện một cách rõ ràng đến nỗi nhất nhất mọi người đều tin giữa họ có một quan hệ gì đó …


Và thế là cha mẹ của Junsu đã hỏi thăm cậu con trai yêu quý của họ. Nếu bình thường, cậu có thể chối phắt đi, nói rằng đó chỉ là do cánh nhà báo đặt điều, hoặc nói cậu và Yoochun chỉ là tình anh em đồng nghiệp, tất cả chỉ do sự tưởng tượng của mọi người thôi…Nhưng rõ ràng hôm đó Junsu đã ăn gan gấu. Cậu không những nhận có tình cảm với Yoochun, lại còn thẳng thừng tuyên bố sẽ không bao giờ từ bỏ Yoochun.


Người làm mẹ như bà Kim đã vì những lời nói của cậu con trai mà ốm mất mấy tuần, còn cha của Junsu thì quyết từ cậu con trai cứng đầu.



Nhưng có cha mẹ nào bỏ được con. Vì thế mà hôm nay, Yoochun được biết bà Kim muốn gặp anh một chuyến. Khi mọi chuyện xảy ra, Yoochun đã luôn ở bên cạnh động viên Junsu. Khi bà Kim nằm liệt giường, Junsu cũng gần như suy sụp hoàn toàn. Mỗi đêm, Yoochun phải hết sức dỗ dành mới khiến cậu yên giấc. Mặt khác, Yoochun cũng đến thăm bà Kim hai lần, tuy cả hai lần đều không thể gặp mặt nhưng cũng có thể để lại túi trái cây và lời chúc sức khỏe, ấu có lẽ cũng nhờ khuôn mặt lịch thiệp vốn có.



“ Liệu có sao không?” Junsu hỏi, giọng cậu run run.


Khẽ siết lồng tay của mình vào tay của Junsu và siết chặt, Yoochun khẽ cười


“ Không sao đâu, rồi mọi việc sẽ ổn thôi mà”


Cậu khẽ gật đầu, ánh mắt lại hướng về phía sân khấu đang rực rớ đầy ánh sáng.












Yoochun ah!


Khi em đọc thư này thì hyung và Jaejoong đã không còn ở Seoul nữa. Xin lỗi vì không kịp từ biệt em, nhưng có lẽ còn nhiều dịp để chúng ta gặp nhau phải không.


Hyung đã không còn là diễn viên nữa rồi. Đừng ngạc nhiên nhé, em biết chuyện này rồi sẽ xảy ra mà. Tuy hyung vẫn chưa đạt được đỉnh cao của sự nghiệp, nhưng hyung đã hài lòng rồi, có quá dễ dãi không?

Không hẳn là hài lòng đâu, nhưng hyung thật sự đã nhận ra bản thân không thể sống thiếu cậu ấy thêm một giây phút nào nữa, có lẽ đó là mơ ước mà giờ đây hyung đã đạt được rồi.

Mọi hợp đồng liên quan hyung đã sử lý xong hết rồi, tin tức hyung giải nghệ cũng sẽ sớm được thông báo thôi.

Hyung luôn xem em là em trai nên không muốn chia tay em qua báo ^^.

Luôn hạnh phúc nhé, hạnh phúc với những gì bản thân chọn lựa.


Ah, Jaejoong gọi hyung rồi, phải dừng bút đây.


Tạm biệt!


Hyung của cậu.


Jung Yunho






















Yunho hyung!!! >o<

Đi mà chỉ báo cho em có thế thôi sao? Thật là một hyung tệ đấy! ~.~


Em bây giờ đang rất khỏe. Báo cho hyung một tin vui, em sắp tiếm ngôi của hyung rồi.^^ Ai da , chỉ là đùa thôi. Em đã gặp mẹ vợ rồi. =.= , ý em là mẹ của Junsu ấy mà.


Mẹ đã rất yên tâm nói rằng giao con trai của bà cho em thì bà rất yên tâm . ( Sau khi đã bị ba vợ hăm dọa đủ điều thì một câu “ Tôi giao con trai tôi cho anh, có làm sao thì hai đứa cùng chịu” cũng đủ làm em lên thiên đường rồi TT^TT) . Ba vợ thật là đáng sợ. Nhưng dù sao mọi chuyện cũng đã qua rồi. Bây giờ em có thể đường đường chính chính với Junsu rồi.^^.

Yunho hyung ah! Hyung nghĩ thế nào là hạnh phúc? Đối với em, hạnh phúc là được thấy Junsu cười, được bên cạnh Junsu khi cậu ta khóc và là chỗ dựa khi cậu nhóc hiếu động ấy vấp ngã. Chỉ cần như vậy là hạnh phúc rồi.


Vậy nên Yunho hyung và Jaejoong cũng sẽ hạnh phúc phải không?


Một ngày nào đó chúng ta sẽ gặp nhau và em sẽ xử tội hyung vì lần trốn đi đó.


Hạnh phúc nhé.

Hai đứa em của hyung
Yoochun & Junsu
(Junsu chỉ kí tên thôi, em không cho cậu ta đọc đoạn trên , đề phòng cậu ấy thấy phần em nói xấu ba vợ T^T)



“ Bức thư chỉ ngắn ngủn vậy sao?”


“ Chắc còn bận nhiều việc nên không thể viết dài được”


“ Nhìn nét chữ này chắc là người lăng nhăng lắm nhỉ?”


“ Sao biết?”


“ Bay bướm, uốn lượn…Không chung thủy”


“ Trước đây thôi, giờ thì chắc là tìm được chỗ dừng thật rồi, có lẽ sẽ không thể bay đi đâu được nữa”


“ Sao chắc thế?”


“ Bởi anh cũng thế nên anh biết, cảm giác không nỡ rời khỏi này phải trải qua mới biết được”


“ Làm như chỉ một mình anh trải qua vậy”


“ Uhm, không phải một mình anh. Ôm một cái nào”


“ Ôm hôm qua chưa đủ sao?”


“ Không, muốn ôm em suốt đời cơ.”


“ Không rảnh để ngồi không cho anh ôm, bỏ ra để em mang quần áo ra phơi nào, trời hết mưa rồi”


“ Chút nữa phơi, ngồi với anh thêm một lát nữa”


“ Ai da, cầu vồng kìa”


“ Uhm, cầu vồng sau cơn mưa.”


“ Có bao giờ anh hối hận không?”


“ Vì cái gì?”


“ Vì đã từ bỏ mơ ước của bản thân ?”


“…”


“ Nói đi”



“ Không, cả đời này cũng không hối hận đâu. Vì mơ ước lớn nhất của bản thân anh lúc này là có thể sống bên em mãi mãi”


“ …”



“ Vừa lòng chưa?”



“ Chưa”



“ Sao nữa?”



“ Hôn em đi!”







The End

7 nhận xét:

  1. huầy, lại một tối rãnh rỗi nữa đây ss ah~ Tự dưng muốn com cho cái After the rain.
    Cái After the rain này, chã nhớ là em đọc ở đâu, cũng chã biết là khi nào. Chỉ nhớ là lâu lắm. Chắc là lúc mới yêu các anh, hồi đó, em chỉ nhớ một nhà báo Kim, ngồi lặng lẽ giữa biển. Và cười lung linh.
    Em từng rất thích làm nhà báo, thích nhất là được đi đây đi đó để viết bài. Đôi khi được lên vùng cao, nơi có mấy em bé bụ bẫm và đáng yêu, tụi nhỏ cười, chắc đáng yêu như Junsu vậy.
    Em cũng thích làm diễn viên nữa. Mỗi lần xem bộ phim xúc động nào đó, ước mình là nhận vật chính, sẽ ôm người ta thật chặt mà không buông.
    Nhưng dần dà, em nghĩ mình không hợp với hai nghề đó. Em chẳng phải người mạnh mẽ như Jaejoong, để có thể đến bên anh nhẹ nhàng như thế. Em cũng chẳng phải người lí trí và dũng cảm, để có thể bảo người khác phải chờ. Những hai năm. Cũng dài thật đấy.
    Nhưng ít ra, sự dũng cảm đó cũng cho một kết thúc tốt đẹp. Fic nhẹ nhàng, và bình yên.
    Thật ra muốn com nhiều lắm. Nhưng lảm nhảm một hồi, chẳng biết nên nói gì nữa.
    ss ơi~
    Nhiều khi em ước mình có thể mạnh mẽ như họ, để có thể từ bỏ, hoặc ít ra để tin tưởng mà yêu thương~
    Em chỉ thấy, mỗi Jaejoong đang cười thôi ss~ Làm sao giờ...

    Trả lờiXóa
  2. After the rain có thể tính là fic đầu tay của ss... nếu không tính một fic nhỏ mà ss đã không kịp lưu lại.

    Nó chứa đựng những ước mơ chưa thành hình của ss. Cùng là nhà báo... phóng viên... rồi diễn viên. :))

    Ss biết After the rain còn nhiều thiếu sót. Nếu có thể viết lại một lần nữa, có lẽ ss sẽ không để nó có một kết thúc quá... vẹn toàn thế này.

    ^^ Nhưng thôi. Cứ để cái thời ngây ngô... còn tin vào cái đẹp và kết thúc như trong cổ tích được tồn tại đi.

    Những nhân vật Jaejoong, Yunho trong ấy mang theo những sức mạnh mà không phải ai cũng dễ dàng có được. Ss cũng chỉ mong mình có một phần đó thôi.

    Vậy nên nếu Jaejoong ngoài đời thực của chúng ta có thể mỉm cười thì em cũng hãy mừng cho anh hùng nhỏ của chúng ta đi. Vì để có thể mỉm cười có lẽ anh ấy cũng đã phải trải qua rất nhiều sóng gió.

    Và hãy cầu mong một lúc nào đó chúng ta có thể nhìn thấy cả 5 người cùng mỉm cười...

    Yêu em~

    Trả lờiXóa
  3. Nếu ss viết lại, em sẽ là người đầu tiên phản đối ah~

    After The Rain là một trong số ít õi những Fic happy của ss. Ss mà hành hai anh một hồi nữa, là em khóc cho coi~~

    Hai anh đã rất mạnh mẽ rồi, dù trong Fic hay ngoài đời thực. Phải đủ mạnh mẽ mới có thể ra đi, và cũng phải cần dũng khí rất lớn mới có thể ở lại.

    Trước đây em từng nghĩ, nếu không phải cả năm, liệu họ còn con đường nào khác... Nhưng giờ em cũng dần tin là, đó chính là số phận. Nếu giữ 7 tỷ người trên thế giới này mà họ được gặp nhau, sống cùng nhau, yêu thương cùng nhau, và cùng nhau hạnh phúc. Thì đó đã là số phận rồi.

    Không phải là em đã cảm thấy thỏa mãn, chỉ là nếu họ dừng lại, em vẫn sẽ yêu, bởi tình yêu đã là kí ức đẹp đẽ rồi.

    Em luôn tự hứa với mình, mười năm sau, hai mươi năm sau, hay là lâu hơn nữa. Khi em đã là một cụ già còn đủ minh mẫn, em sẽ đến gặp họ và ôm thật chặt. Cái ôm của những người yêu thương nhau. Chắc họ không phiền đâu ss nhỉ. :))

    Hoặc là không phải em, mà chính năm người họ đí. Lúc họ tóc đã bạc trắng, mặt nhăn nheo và mắt mờ dần. Cùng nhau ngắm mặt trời lặn trong viện dưỡng lão. Em sẽ không vì hình ảnh ấy mà đau lòng. DBSK, với em chính là yêu thương như thế.

    ss không trách em ngớ ngẩn chứ.

    Trả lờiXóa
  4. Ngẩn ngơ cũng tốt :)) Nhưng bay lâu ngày nhớ xuống mặt đất lại nhé =.=

    Trả lờiXóa
  5. Chào ss!

    ss có thể cho em mang After the rain sang DBFic được ko?

    Em sẽ ghi credit đầy đủ.

    Mong sớm nhận được phản hồi của ss.

    Em cảm ơn!

    Thân ái.

    Trả lờiXóa
  6. Em credit và link back cho ss là được. :)

    Chúc vui vẻ~

    Trả lờiXóa
  7. đây là link ạ:

    http://dbfic.net/forums/showthread.php?578-Long-fic-PG-13-After-the-rain&p=6567#post6567

    ss xem qua xem cần sửa gì ko?

    Trả lờiXóa