Thứ Ba, 14 tháng 4, 2009

[Long fic]Timeless

[Long fic] T.i.m.e.l.e.s.s



Yêu em cho đến khi thời gian ngừng lại
Khi em đã thuộc về anh mãi mãi
Khi ta hiểu rằng đó là số phận
Và em nhận ra thời gian là bất tận…






Chap1: Bưu phẩm , đĩa nhạc và biệt khúc





“Kim Jaejoong! Xin ra nhận bưu phẩm”. Tiếng người đưa thư cất lên trong buổi trưa yên ả khiến tôi giật mình tỉnh khỏi cơn mơ chập chờn. Trưa hè nóng nực cộng thêm sự mệt mỏi sẵn có khiến cho giấc ngủ không dễ đến lập tực biến mất.


Bê được chiếc thùng bưu phẩm vào đến nhà, tôi chợp nhận ra chưa kịp cảm ơn người đưa thư, lật đật chạy ra thì người đã không thấy đâu nữa rồi. Có lẽ tôi cũng bắt đầu lẩm cẩm rồi chăng.




Người gửi đề là Kim Junsu nhưng có lẽ các thứ trong đó là do Yoochun tự tay xếp vào, tên nhóc kia chắc cũng chẳng đủ kiên nhẫn đề xắp xếp tầng tầng lớp lớp những tập nhạc, đĩa album , những bức tranh nhỏ sao cho không bị xô lệch. Hai đứa này sau hai năm đi khắp nơi thì gởi lại cho tôi một đống này đây sao? Mỉm cười, bức thư đặt ở đáy thùng có những dòng ngắn ngủn vui vui vủa Junsu và vài dòng đặc sệt tình cảm của Yoochun, nói chung là hai đứa đều nói là nhớ hyung lắm. Thì tôi cũng nhớ hai đứa nó lắm chứ, chỉ là không thể dùng lời để nói hết được thôi.



Nhìn xấp album nhạc được gửi đến, tôi chợt nhận ra một trong số chúng cũng có trong đống album có sẵn của tôi.





...Timeless



Thì thời gian là vô tận mà, chỉ có con người là hữu hạn thôi. Bất giác đứng lên bỏ đĩa vào máy nghe nhạc, giai điệu bài hát cất lên, tôi thấy mình như lại chìm đắm vào kỉ niệm của hai năm trước. Tưởng chừng đã rất lâu rồi, nhưng cũng hình như mới chỉ hôm qua .




Anh không mong chúng ta là mãi mãi, nhưng chúng ta sẽ cùng cố gắng đến hết kiếp này nhé




Vâng, thì là kiếp này đây, tôi và anh vẫn tiếp tục, chỉ có điều chúng tôi giờ là hai đường thẳng song song không bao giờ có thể trùng nhau một lần nữa. Có lẽ trước đây là sai lầm…




…Thế còn giờ là gì?






Ngồi suy nghĩ mãi cũng đến tối, tôi không có cảm giác muốn ăn nhưng vẫn vào bếp nấu, chẳng hiểu sao lại còn nấu nhiều hơn mọi khi. Con Chunnie chạy vào dụi dụi vào chân, bình thường nó ăn thức ăn cho mèo, hôm nay đành cho nó ăn thức ăn dư ra vậy.






Anh không muốn kết thúc…




Vâng, thì anh không muốn kết thúc, người muốn kết thúc là tôi. Có lẽ sự mệt mỏi đó đã từ từ ăn sâu vào tâm can tôi đến không thể chống lại được, và rồi tất cả đã kết thúc vào buổi chiều mưa hôm ấy, như tất yếu phải sảy ra.




Tôi vẫn còn nhớ như in cái ngày đầu tiên chúng tôi gặp nhau. Có cảm giác như đó là chuyện đương nhiên, là điều tất yếu phải xảy ra. Như hai cục nam châm trái cực, chúng tôi hút nhau và bị thu hút không ngừng. Chỉ ánh mắt nhìn, cái chạm tạy nhẹ nhàng cũng khiến tôi lâng lâng cảm giác khó tả. Rồi những nụ hôn vội vàng trong buổi chiều tà ngày tôi tốt nghiệp, khi anh mỉm cười nói rằng anh muốn bên cạnh tôi mãi mãi.


Lúc đó tôi đã thực sự tin vào mãi mãi.





Anh là một nhạc sĩ, nhà văn, họa sĩ. Đã có lúc tôi hỏi anh sao anh lại gắn bó với nghệ thuật nhiều đến thế. Anh mỉm cười, nói rằng đó là định mệnh của anh. Tôi cũng phần nào hiểu được niềm say mê của anh mỗi khi nhìn anh ngồi bên giá vẽ hay nhìn những bản nhạc nháp được anh xếp lại sau khi đã vò nhàu nát cả buổi chiều. Trái tim anh là trái tim của người nghệ sĩ, lãng mạn và bay bổng. Tôi những tưởng sẽ có thể cũng anh bay tới những giấc mơ đó.



Nhưng có lẽ đó chỉ là vọng tưởng của riêng mình tôi mà thôi.




Bữa ăn tối trôi qua trong yên lặng, dọn dẹp xong tôi lại lết ra ngồi ở sopha, con Chunnie nhảy lên ghê ngồi cạnh tôi, thỉnh thoảng lại há miệng ra cạp cho tôi vài cái.Màn hình TV chuyển kênh liên tục mà tôi chẳng tìm thấy được cái gì để xem cho qua buổi tôi, dù sao bản báo cáo của tôi cũng đã xong từ hôm qua rồi . Chợt nhận ra bản thân thật là nhàn rỗi.


Khi chuẩn bị bỏ cuộc để vào giường đi ngủ, tôi chợt khựng lại khi TV chiếu một bài hát của anh. Bài hát về mùa đông, về giòng sông và về người yêu đã mãi mãi rời xa. Bài này anh đã ấp ử từ rất lâu rồi, nhưng chưa bao giờ thật sự hoàn chỉnh. Tôi cũng không ngờ có ngày được nghe lại bài này, lại còn qua một chương trình nhạc theo yêu cầu nữa. Nghĩ lại thì tôi và anh đã không còn gặp nhau được hơn hai năm một chút rồi. Không biết anh giờ này thế nào nữa. Những khi ngồi một mình, tôi không thể ngăn bản thân nhớ đến anh. Xin lỗi Chunnie, nhưng mày chỉ khiến tao nhớ đến anh ta thêm thôi, ai bảo mày là quà do anh ta tặng chứ.



Tôi đứng dậy tắt TV đi ngủ dù thật sự chưa thấy buồn ngủ lắm. Bài hát vẫn chưa kết thúc, nhưng tôi không muốn bản thân dấn sâu vào kí ức thêm nữa. Không phải cái gì đã qua thì nên cho qua luôn sao? Không phải cứ nhìn về phía trước thì nỗi đau của quá khứ sẽ dịu bớt sao? Kì thực thì nó vẫn âm ỉ cháy trong tôi, nhưng tôi vẫn tự tin là một người giỏi kiềm chế mà.



Tôi vẫn sẽ xem kí ức về anh là kỉ niệm đẹp, nhưng nỗi đau nó mang lại cho tôi lớn hơn tôi tưởng rất nhiều. Nhưng cũng có thể mọi chuyện không tệ như tôi nghĩ, đã lâu rồi tôi không còn nghĩ đến anh nhiều nữa. Có lẽ chỉ do hôm nay trời nóng, hoặc do thùng bưu phẩm hai đứa kia gửi về, cũng có thể chỉ vì bài hát vô tình nghe được. Nhưng nói chung tôi sẽ không bao giờ gặp lại anh nữa, như chúng tôi đã hứa với nhau sao? Vậy thì nhớ nhung có ích gì đâu. Hãy cứ để mọi chuyện diễn ra như hai năm qua.



Yên ả, êm đềm… và vô vị.




Tôi lại chìm vào giấc ngủ.






T.B.C

3 nhận xét:

  1. haha~

    Cuối cùng cũng có dũng khí đọc Fic này.

    Không hiểu sao em rất sợ đọc Long Fic của ss. (Không tính cái After the rain, em đọc nó khi chưa biết Spi là ai ah~)*khóc*

    Oneshot đã thế rồi, không biết Long Fic sẽ còn như thế nào nữa. Thế mà, mở đầu đã là sự chia ly.

    Haha~ Nhưng mới chỉ là mở đầu thôi mà... Hy vọng số lương sad Fic của ss sẽ không tăng thêm. Cứ đà này em sẽ tưởng ss có cuộc sống kham khổ lắm ý. *lol*

    Ss biết không? Em luôn quan niệm rằng, hai đường thẳng song song không bao giờ cắt nhau nhưng sẽ cùng nhau sánh bước.

    Không phải chỉ là xuất hiện trước mặt nhau rồi nói yêu thương mới là đủ. Đôi khi, nhung nhớ cũng là yêu.

    “ Trên đời này đáng sợ nhất là sự lãng quên ,nhưng có thứ còn đáng sợ hơn đó là nỗi nhớ”

    Tình yêu luôn rất đáng sợ, nó khiến con người trở nên ngớ ngẩn, nhưng cũng khiến chính bản thân mình bình tâm trong nỗi đau của thực tại.

    Yêu, chính là thứ đáng sợ nhất.

    Trả lờiXóa
  2. :-< Em đừng làm ss cảm thấy áy náy được không, fic này ss drop rồi a :-s. *chạy mất*

    Trả lờiXóa
  3. ss đừng làm em cụt hứng nha.

    Đúng là Spi không viết Long fic được mà...

    May là em chỉ mơi đọc mấy chap đầu thôi. Không biết hồi nớ làm sao ss làm sao mà viết cái After the rain được nữa.

    Drop là drop thế nào chứ. *khóc*

    Trả lờiXóa